MNSNĐTK_chương 12

Chương 12_Thân cận

Untitled-18

Thứ năm, Diệp Tiêu mới từ canteen đi ra, chợt nghe thấy chuông di động không ngừng vang, cậu nhấn nút nhận cuộc gọi: “Ơi, có chuyện gì?”

Hứa Nhượng thanh âm mang theo vui sướng từ bên trong điện thoại truyền đến: “Anh tan học chưa? Chúng ta không phải nên đến bệnh viện lần nữa sao?”

Diệp Tiêu: “…”

Nửa ngày cũng không thấy Diệp Tiêu nói chuyện, Hứa Nhượng có chút sốt ruột: “Anh họ, anh có đang nghe không đấy? Sao lại không lên tiếng? Mau lên chút a, em chờ anh ở cổng trường á!”

Diệp Tiêu quả thực muốn ngất, có một đệ đệ như vậy, có ai hiểu cho cậu đây.”Anh đã truyền thuốc suốt ba ngày rồi có được không, hơn nữa bệnh cảm mạo cũng đã khỏi rồi, uống thêm chút thuốc là được, không cần truyền nữa…”

Hứa Nhượng nghiêm túc ngắt lời cậu, lời lời chính nghĩa không gì sánh được: “Không được! Tuyệt đối không được! Em tối hôm qua mơ thấy Lâm muội muội báo mộng, nói anh là do nàng đầu thai chuyển thế, cho nên từ khi sinh ra đến bây giờ thân thể đều không tốt, rất cần chú ý bảo dưỡng! Trừ phi năm anh ba tuổi, ba mẹ anh để cho anh xuất gia, cả đời không gặp thân nhân cả đời không thấy nước mắt mới có khả năng khỏe mạnh được. Nhưng mà hiện giờ anh đã qua ba tuổi, cho nên nhất định phải cực kỳ chú ý!”

Diệp Tiêu quả thực cũng bị y làm cho bật cười: “Có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra được không! Chuyện như vậy mà cũng bịa ra được.” (Nguyên văn “hoạt thiên hạ chi đại kê”: chuyện cười lớn của thiên hạ)

Hứa Nhượng cười tủm tỉm: “Ôi anh, em như là hạng người như vậy sao? Em chỉ đơn thuần là vì thân thể anh mà suy nghĩ nha!”

Diệp Tiêu: “Cứ coi là vậy, anh không đi.”

Hứa Nhượng: “Anh trai tốt bụng, em muốn gặp bác sĩ Chu!”

Chờ hai người tới bệnh viện, tìm toàn bộ phòng khám bệnh cũng đều không tìm được bác sĩ Chu. Hứa Nhượng có chút thất vọng, kéo qua một tiểu y tá qua hỏi.

Tiểu y tá nhìn thấy hai tiểu soái ca, cười đến hai mắt đều híp lại: “Nga, bác sĩ Chu a, hắn hôm nay xin nghỉ, hình như là trong nhà có chuyện đi? Sao vậy, các cậu tìm hắn có việc?”

Hứa Nhượng nhất thời trở nên ỉu xìu cúi đầu: “Không có gì, anh họ tôi đến truyền thuốc.”

Tiểu y tá nở nụ cười: “Tôi còn tưởng là đại sự gì, không việc gì, truyền thuốc thì đi theo tôi.”

Diệp Tiêu vốn dĩ không định truyền thuốc, nhưng thấy bộ dạng Hứa Nhượng, lại mềm lòng. Thôi vậy, thế nào cũng được, coi như là thư giãn một chút.

Bác sĩ Chu không có ở đây, Hứa Nhượng cảm thấy ở bệnh viện đợi cũng không có ý nghĩa gì, dù Diệp Tiêu hy sinh vì nghĩa cũng không cứu vớt được tâm tình của y. Y đi cùng Diệp Tiêu vào gian truyền dịch, lúc thấy cậu truyền thuốc ổn rồi liền ra ngoài gọi điện thoại.

***

Chu Trạch Hàm ngồi ở quán cà phê, nhìn em gái (muội muội) nhu thuận đáng yêu trước mắt, đau đầu không thôi.

Từ khi hắn come out, mẹ Chu bắt đầu là không thể tiếp nhận, về sau tạm thời thỏa hiệp, bây giờ tử triền lạn đả (liều chết tấn công), lấy tần suất mỗi tuần ít nhất một lần giới thiệu nữ nhân cho hắn, hắn quả thực cũng không biết nên ứng phó như thế nào nữa rồi. Nhìn mẹ vì chính mình vội trước vội sau thu xếp, hắn cũng rất không đành lòng. Nếu thật sự có thể thay đổi, hắn cũng thật sự muốn thay đổi lại, con đường này, thật sự rất khó đi.

Hắn trước kia đã từng kết giao bạn gái, là một học muội (em gái lớp dưới) hồi đại học đã từng rất thích hắn, lúc hắn cùng cô ấy thì vẫn chưa ý thức được tính hướng của mình không giống người bình thường. Hắn tính tình tốt, bộ dạng cũng tốt, ở trường học có không ít cô gái thích hắn. Học muội này đã bắt đầu thích hắn từ thời trung học, thích hắn rất nhiều năm, hắn lúc ấy thuần túy là không đành lòng thương tổn người ta, mới nhận lời. Bình bình thản thản ở chung nửa năm, trong lúc đó chuyện thân mật nhất mà hai người từng làm, cùng lắm chỉ là hôn môi mà thôi.

Sau đó, hắn chậm rãi phát hiện bản thân không thích hợp. Học muội bộ dạng rất xinh đẹp rất đáng yêu, vẫn nghĩ rằng hắn đối với cô ấy khắc chế lễ phép như vậy là xuất phát sự tôn trọng đối với mình, do đó càng thích hắn hơn. Chỉ có hắn biết là không phải. Lúc ở cùng học muội, hắn bình tĩnh đến khó có thể tin, căn bản không có loại khát vọng thân mật tiếp xúc dành cho người yêu. Dù là ôm hay là hôn môi, hắn đều không có cảm giác tâm động tim đập nhanh.

Sau khi xác định tính hướng của mình, hắn cũng không giấu diếm, nói ra sự thật với học muội kia. Khi đó cô ấy nhận phải kích thích quá lớn, còn tưởng rằng hắn vì không thích mình mà tìm cớ lừa gạt. Học muội luôn luôn dịu dàng lần đầu đối với hắn lớn tiếng chất vấn, ủy khuất khóc to, bộ dạng làm cho hắn nhìn mà cảm thấy chua xót.

Nhưng không có biện pháp nào, nếu có thể, hắn cũng không muốn tổn thương cô ấy như vậy.

Cô gái trước mặt tên là Mai Nhược Hi, cũng là học muội của hắn, năm nay vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, sẽ sớm có công tác. Nhà cô ấy và nhà hắn giống nhau, đều là bác sĩ thế gia, phỏng chừng về sau có thể cùng làm việc ở cùng một bệnh viện.

Mẹ Chu tính toán thỏa đáng, dù cho con trai bây giờ không thích nữ nhân, nói không chừng về sau sớm chiều ở chung liền nảy sinh cảm tình thì sao? Lão nhân gia tư tưởng thật sự đơn thuần, trước kia hai vợ chồng kết hôn lúc đầu còn chưa từng gặp mặt, đến đêm động phòng hoa chúc mới biết đối phương bộ dạng là xấu hay đẹp, còn không phải vẫn cùng nhau trải qua cả đời. Người là động vật cảm tính, ngày ngày tháng tháng đều trông thấy nhau, dù thế nào cũng có thể bồi dưỡng ra cảm tình, lâu ngày sinh tình thôi!

Chu Trạch Hàm cơ hồ không cần động não cũng hiểu suy nghĩ của mẫu thân đại nhân nhà mình, nhìn cô gái trước mắt vẫn đang đánh giá mình, có chút rối rắm không biết nên cùng người ta nói như thế nào mới không khiến nàng mất mặt. Dù sao về sau rất có khả năng công tác cùng một chỗ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mặt.

Hắn không phải tên ngốc, cũng không phải kẻ không có đầu óc (lăng đầu thanh: kẻ làm việc mà không động não hoặc nóng nảy không phân biệt phải trái) cái gì cũng đều không hiểu, từ ánh mắt của Mai Nhược Hi là có thể thấy được, cô gái này có hảo cảm với mình. Nếu không thể giải quyết vấn đề này, chỉ sợ sẽ càng thêm phiền toái.

Đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, thì nghe thấy di động vang. Hắn có chút ngượng ngùng: “Thất lễ, tôi  ra ngoài tiếp điện thoại một chút.”

Mai Nhược Hi một tay theo thói quen quấy Coffee, cười đến đầy mặt ôn nhu: “Sư huynh cứ tự nhiên.”

Hắn áy náy nở nụ cười một chút, nhẹ nhàng (khinh thủ khinh cước: nhẹ tay nhẹ chân) đi ra khỏi quán cà phê, lấy điện thoại di động ra, lại thấy một dãy số xa lạ, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Alo?”

Thiếu niên dường như đang hạ giọng một chút, thanh âm mang theo hương vị thanh thúy độc đáo truyền tới: “Bác sĩ Chu, anh không ở bệnh viện sao?”

Thanh âm này thực sự là rất quen thuộc, Chu Trạch Hàm gần như chỉ sửng sốt một giây, liền phản ứng lại, hắn cười khẽ một tiếng, nói: “Ừ, sao vậy, cậu tìm tôi có việc gì sao?”

Thiếu niên có chút chần chừ, hơi thì thào nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi cùng anh họ đến truyền dịch.”

“Nga, ” Chu Trạch Hàm bật cười: “Vậy đã truyền chưa? Tìm y tá là được rồi.”

“Ân, ” thiếu niên có lẽ đang đứng ở chỗ đầu gió, có tiếng gió vù vù truyền đến, khiến thanh âm của y nghe có chút mơ hồ: “Đang truyền.”

Chu Trạch Hàm rất kiên nhẫn: “Vậy thì tốt rồi, không có việc gì nữa thì để lần sau chúng ta nói chuyện tiếp được không?”

Hứa Nhượng dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Chu, tôi có thể hỏi anh đang làm gì được không?”

Ân? Chu Trạch Hàm còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lời nói đã buột ra khỏi miệng: “Xem mắt.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Trạch Hàm cũng có chút hối hận, bởi vì hắn rõ ràng nghe được thiếu niên thanh âm thất lạc: “A, vậy sao, thế tôi không quấy rầy bác sĩ Chu nữa, tạm biệt.”

Nói xong, không đợi Chu Trạch Hàm mở miệng, đối phương đã cúp điện thoại.

Chu Trạch Hàm nhìn cuộc gọi đã kết thúc, có chút xuất thần. Nửa ngày sau, cười khổ nghĩ, có lẽ như vậy cũng tốt. Y vẫn là một tiểu hài tử, tâm tính còn chưa thể xác định, làm sao biết thế nào là thích thực sự. Y hiện tại để ý mình, nói không chừng chỉ là do cảm thấy mới mẻ thôi. Y còn trẻ như vậy, tinh thần phấn chấn bồng bột, giống như cành liễu xanh mùa xuân mơn mởn mọng nước, còn mình thì đã là lão nam nhân ba mươi tuổi, quả nhiên là không thích hợp cùng một chỗ với y.

Tâm tư Hứa Nhượng, hắn từ lúc y nói bóng nói gió cảm tình của y khi cùng sinh hoạt cũng đã đoán ra. Thiếu niên ánh mắt rất trong trẻo, không biết che dấu chút nào, giống như sơn tuyền (suối trên núi) trong suốt, khiến cho hắn liếc mắt một cái là có thể thấy rõ y rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì.

Quả nhiên là cậu bé đáng yêu.

Hắn thở dài một tiếng, đem di động cất đi, sau đó đi vào quán cà phê.

Mai Nhược Hi nhìn thấy hắn đã trở lại, cười hỏi: “Nói chuyện xong?”

Chu Trạch Hàm cười gật gật đầu, “Ừ, là một người bạn gọi tới.”

Mai Nhược Hi hơi hơi nhíu mi, cô gái ngũ quan tinh xảo, dù là nhíu lại mi, cũng rất đẹp mắt, cô cười trêu ghẹo Chu Trạch Hàm: “Chứ không phải là bạn gái sao?”

Chu Trạch Hàm tâm động, thoáng có điểm ngượng ngùng mở miệng nói: “Thật ngại quá, đều là do mẹ tôi nói lung tung, vừa rồi quả thật là bạn gái tôi gọi tới, tôi cũng không muốn gạt cô.”

Mai Nhược Hi sửng sốt, lập tức cười nói: “Thì ra là như vậy, thế thì sư huynh cần phải giải thích rõ ràng với cô ấy, nếu để nảy sinh hiểu lầm thì thật không ổn.” Cô là một người thông minh, khi nghe mẹ nói muốn cô đến xem mắt với Chu Trạch Hàm thì đã làm tốt công tác chuẩn bị, nam nhân ưu tú như vậy, nếu hiện tại còn chưa có bạn gái, vậy thì thật sự có chút không bình thường. Hiện tại xem ra, mình đoán không sai.

Chu Trạch Hàm không ngờ cô gái này thấu tình đạt lý như vậy, khiến hắn có chút ngượng ngùng: “Thật có lỗi, đều do tôi, vẫn chưa nói chuyện với mẹ, khiến bà tưởng rằng tôi còn độc thân!” Nói thật lòng hắn còn muốn cảm tạ cô đã hỏi ra vấn đề này để cho mình có linh cảm đây, mặc dù có hơi không phúc hậu, nhưng dù thế nào cũng so với tiếp tục cùng cô thân cận thì càng tốt hơn.

Chu Trạch Hàm lần này nở nụ cười xuất phát từ đáy lòng: “Cám ơn cô!”

Mai Nhược Hi cũng cười: “Sư huynh đừng khách khí, nếu sau này có cơ hội, nhất định phải mang chị dâu đến cho chúng em gặp mặt nha!”

Chu Trạch Hàm cười khổ, chị dâu ở đâu còn chưa biết, hơn nữa mang đến còn không phải là tự đánh vào mặt mình sao.”Được, nhất định!”

***

Thời điểm Chu Trạch Hàm trở lại bệnh viện Diệp Tiêu vẫn còn đang truyền dịch, Hứa Nhượng khó được khi im lặng, ngồi ở bên cạnh nghịch di động, miệng nhỏ chu lên, không biết một mình buồn rầu suy nghĩ cái gì.

Diệp Tiêu thấy y ra ngoài gọi điện thoại xong liền biến thành cái bộ dạng hiện tại này, cảm thấy rất kỳ quái: “Làm sao vậy?”

Hứa Nhượng lỗ tai rũ xuống, bĩu môi, ủy khuất vô cùng: “Bác sĩ Chu đi xem mắt.”

Diệp Tiêu bật cười, bác sĩ Chu đi xem mắt không phải rất bình thường sao. Hắn cũng khoảng ba mươi tuổi, cũng nên lo lắng chuyện thành gia lập thất.”Ừ, làm sao?”

Hứa Nhượng mân mân môi, trong đôi mắt mặt không tự chủ nổi lên một tầng sương mù, y chưa từng thích qua người nào như vậy, chỉ nhìn hắn đã cảm thấy cao hứng. Đáng tiếc, hắn lại  đi xem mắt rồi. Có phải hay không kế tiếp, hắn liền muốn kết hôn?

Vì sao y đến bây giờ mới gặp hắn? Nếu gặp sớm một chút, nói không chừng hắn sẽ là của mình.

Cái loại tâm tình này, thật giống như khi liếc mắt một liền thích một thứ bên trong tủ kính cửa hàng, thích đã lâu thật lâu, rốt cục tới khi bản thân tiết kiệm đủ tiền, cao hứng phấn chấn muốn chạy tới rinh nó về nhà, lại thấy người khác đã mua nó đem đi trước rồi.

Cái loại cảm giác mất mát này, người chưa từng trải qua thì không thể hiểu được.

“Em rất thích bác sĩ Chu, em không muốn hắn đi xem mắt.”

Bình luận về bài viết này